Tam Giác Vàng ngày nay không còn trồng thuốc phiện nữa mà trở thành khu du lịch sinh thái lý tưởng, những thửa ruộng hoa màu, cây trái quanh năm xanh tốt.

Lần đầu tiên đi Chiang Mai (Thái Lan), tôi cũng đi Tam Giác Vàng. Thời đó đi là vì tò mò nên nghe bạn rủ đi là đi ngay chứ không hề để ý chi đến văn hóa hay lịch sử gì cả vậy nên đi đến đó là lo đi hỏi khu trồng thuốc phiện rồi nhào vô và chụp vài tấm hình… xong về rồi thôi. Lần này đi Chiang Mai, sau khi hội ý với mấy người bạn đi cùng, chúng tôi quyết định ghé lại Tam Giác Vàng.


Tam Giác Vàng giờ đây là một địa danh du lịch sinh thái lý tưởng.

Tam Giác Vàng là địa danh nổi tiếng về sản xuất và buôn bán thuốc phiện trong quá khứ mà hầu như ai cũng biết. Chỉ cần gõ ba chữ này trên Google một phát là hàng triệu kết quả hiện ra ngay cho những ai muốn tìm hiểu sâu xa hơn về vùng đất này. Tam giác Vàng (Golden Triangle) là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanmar, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới. Nằm trên bờ sông Mêkông thuộc địa phận thành phố Chiang Rai - một tỉnh biên giới miền Bắc Thái Lan, nơi đây những năm 1970 từng là đại bản doanh của trùm thuốc phiện Khun Sa khét tiếng, nhưng ngày nay không còn trồng thuốc phiện nữa mà trở thành khu du lịch sinh thái lý tưởng. Theo đó, những cánh đồng anh túc năm xưa được thay bằng những thửa ruộng hoa màu, cây trái quanh năm xanh tốt”.

Từ Chiang Mai, chúng tôi thuê xe đi Tam Giác Vàng sau khi ăn xong buổi sáng no nê với món hủ tiếu cá viên kiểu Thái và uống một ly cà phê to. Kỳ kèo trả giá với chủ xe, cuối cùng chúng tôi phải trả gần 4.000 baht cho chuyến đi khởi hành từ 7h sáng đến đêm khuya cho quãng đường dài hơn 600km cả đi và về cùng với tài xế nói được tiếng Anh, bao tiền xăng và xe, có thể dừng lại bất kỳ nơi nào trên đường chúng tôi thích.

Đường xá ở Thái khá tốt, cho dù đây là vùng núi cao nhưng đường đa phần luôn có 4 đến 6 làn xe phẳng lì và dù đi quanh co đèo dốc nhưng không cảm thấy nguy hiểm vì biển báo và cách chạy xe của người Thái rất biết nhường nhịn, theo luật nghiêm chỉnh nên ngồi xe ai cũng yên tâm và có thể đánh một giấc trong suốt hành trình.



Những dấu ấn về Tam Giác Vàng khủng khiếp của hàng chục năm trước giờ chỉ còn trong bảo tàng.


Sau gần 4 tiếng chạy xe có nghỉ ngơi dọc đường để ăn trưa, uống café, ghé qua White Temple và ngâm chân nước nóng ở điểm dừng, cuối cùng chúng tôi đã đến Tam Giác Vàng lúc đầu giờ chiều. Tam Giác Vàng bây giờ là điểm thu hút rất đông du khách ở miền bắc Thái và đa số là khách Tây hay những người tò mò thích khám phá chứ không phải là nơi an dưỡng hay shopping. Ở đây, những cơn gió nhẹ mang hơi nước từ dòng Mekong đã làm cho không khí bớt nóng bức, tạo cảm giác dễ chịu hơn.

Phải công nhận người Thái rất giỏi làm du lịch. Như lần trước tôi đi cầu sông Kwaii, trước khi đến tôi cứ tưởng tượng sẽ có cái gì đó hoành tráng lắm như coi phim thế nhưng đến nơi rồi thì thấy… chẳng có gì. Nhưng quan trọng đó là cách làm du lịch của họ, cách quảng bá, cách thêm các dịch vụ cộng thêm làm cho những nơi chỉ là di tích, phế tích đơn điệu nhưng du khách đến lại thỏa chí tò mò và hơn cả là họ được hiểu thêm nơi ấy một cách dễ dàng chứ không quá phức tạp khó hiểu như ở những đất nước khác.



Tam Giác Vàng trên bản đồ.


Nhìn sang phía tay trái là nước Lào. Du khách đa phần đến đây sẽ mua vé lên tàu chạy dọc theo sông để ngắm nhìn hai bên sông. Tàu chạy sát với đất Myanmar sẽ thấy một khu resort casino ngói đỏ đang xây dựng. Bên địa phận Lào cũng có nhiều casino resort đang xây dựng hòng đón khách từ phía đất Thái sang chơi như kiểu Cambodia xây resort ở biên giới hút khách Việt mình vậy. Tôi cùng mấy người bạn cũng lên tàu đi dọc theo con sông ấy nhưng không đi loại tàu to mà đi chiếc xuồng máy nhỏ với giá 300 baht/người. Người lái Tàu người Thái nói tiếng Anh khá tốt. Anh ấy ngạc nhiên khi thấy chúng tôi là người Việt Nam vì đa phần dân Tây hay mấy nước khác chứ rất ít khi gặp khách người Việt dù biết là người Việt mình đến Thái rất đông nhưng đa phần họ đi Bangkok, Pattaya là chính. Sau khi biết chúng tôi là người Việt, anh lái tàu nói chúng ta là anh em, anh em trong khối ASEAN làm tôi thán phục về cách thể hiện sự khôn khéo trong giao tiếp, làm cho du khách thấy thân thiện hơn chỉ bằng một câu nói đơn giản vô cùng.Từ trên cao, nhìn khu Tam Giác Vàng sẽ thấy Lào bên phải, Myanmar phía trên bên trái và xa xa trên cao kia là Trung Quốc. Nơi đây vào những năm 1950-1970 là khu vực khét tiếng trồng và buôn bán thuốc phiện. Địa danh này nổi tiếng khắp thế giới và nghe nói trước đây rất nguy hiểm. Bắn nhau, giết nhau xảy ra như cơm bữa và biết bao sinh mạng đã bỏ xác tại đây. Du khách đến Tam Giác Vàng là đến bên lãnh địa của Thái. Người Thái cho xây một tượng Phật to màu vàng nhìn từ xa đã thấy và nổi bật màu vàng chói dưới nắng. Xung quanh khu vực này là các hàng quán, bảo tàng thuốc phiện và cũng gần đó là một ngôi chùa cổ nằm trên đồi cao. Đồi cao ấy tôi thấy là điểm ngắm nhìn Tam Giác Vàng có view đẹp nhất.

Anh lái xuồng phóng như tên lửa trên sông làm tôi muốn rớt tim ra ngoài khi xung quanh mình là dòng Mekong đỏ ngầu, tôi chắc chắn là sâu lắm. Vừa lái anh ta vừa chỉ cho chúng tôi cảnh vật hai bên. Dạo trên sông chừng hơn 15 phút anh ta bắt đầu tăng tốc hướng về phía nước Lào.

Lên bờ, vậy là tôi đã đặt chân đến đất Lào. Chỉ tốn tiền mua vé 20 baht cho việc nhập cảnh vào Lào mà không cần phải xuất trình hộ chiếu. Đây là khu đầy hàng quán, đa số là hàng Tàu, hàng Thái và các sản phẩm bạc, thủ công mỹ nghệ của Lào rất ít. Ấn tượng của tôi về nơi đây không phải là cảnh vật vì chỗ này chẳng có gì đẹp mà muốn ngắm cảnh đẹp Lào thì phải lên tận Luang Phrabang hay những vùng khác của bắc Lào mới đẹp mà ấn tượng là con người Lào hiền lành. Tôi lựa mua vài món đồ lưu niệm bằng bạc, họ tận tình chỉ cho tôi nên lấy cái nào là bạc, cái nào là giả bạc… rồi cái nào là hàng Tàu, cái nào là hàng Thái… chứ không phải bán được cái nào là bán bằng mọi giá. Lựa chọn, trả giá… cầm lên thả xuống nhưng không mua thì họ cũng cười vui vẻ. Nụ cười hiền hậu của khuôn mặt chân chất tôi chẳng thể nào quên.

Tam Giác Vàng nổi tiếng là vùng đất của cây thuốc phiện nhưng bây giờ vùng đất của Tam Giác Vàng trên đất Thái không còn trồng nữa. Có chăng thì ở những nơi xa xôi hẻo lánh hay bên Myanmar, Lào… nhưng có lẽ trồng trong bí mật. Khu bảo tàng cây thuốc phiện chỉ còn trưng bày mô hình của sự phát triển cây thuốc phiện từ hạt giống lớn lên thành trái, cách chế biến thuốc phiện, các loại ống hút thuốc phiện và phương tiện cân đong thuốc phiện.


Tam Giác Vàng là điểm giao nhau của ba quốc gia Myanmar, Thái Lan và Lào.

Tôi dự định xin ở lại homestay nơi đây cho biết nhưng hỏi ra thì cảnh sát không cho vì du khách sang Lào như kiểu chúng tôi chỉ được qua về lại trong ngày vậy nên chúng tôi phải quay lại đất Thái sau đó để rồi ngồi xe 4 tiếng đồng hồ chạy ban đêm trên con đường đèo dốc quanh co để trở về lại Chiang Mai. Cảm giác ngồi trên xuồng nhỏ lúc chạng vạng lao vun vút trên sông đã nhưng thật sự lo sợ… cứ lo nếu xui xẻo xuồng có vấn đề gì thì mình chỉ có "tiêu" giữa dòng Mekong mênh mông kia thôi…

Nếu đến Chiang Mai, bạn nên bỏ một ngày để đi Chiang Rai thăm White Temple, các ngôi đền khác ở đây và ghé vùng Tam Giác Vàng rồi đi thuyền trên sông Mekong và nhớ dừng chân qua đất Lào cho biết. Tam Giác Vàng chỉ là vùng đất nhỏ chẳng có những thứ ăn chơi cho bạn thưởng thức nhưng với những ai thích khám phá, thích đến những vùng đất lẫy lừng trong quá khứ thì đừng quên Tam Giác Vàng. Cảm giác đặt chân lên vùng đất mấy chục năm trước đây đầy rẫy thuốc phiện, các tay súng bắn giết thanh toán nhau vì chất gây nghiện chết người cũng thú vị lắm. Bạn tin tôi đi, tôi không nói sai đâu.
 
Top